Vẻ đẹp lao động của ả gái gọi Takako Izumi.

Takako Izumi bước vào nghề gái gọi từ năm 19 tuổi, khi cô còn là một sinh viên đại học nghèo ở Tokyo. Với nhan sắc thanh tú, làn da trắng mịn và đôi mắt hút hồn, Takako nhanh chóng trở thành một trong những cô gái được săn đón nhất ở khu phố đèn đỏ Kabukicho.

Ban đầu, cô chỉ coi đây là công việc tạm thời để trang trải học phí, nhưng dần dần, Takako nhận ra mình có năng khiếu trong nghề. Cô học cách đọc vị khách hàng, biết khi nào nên dịu dàng, khi nào cần mạnh mẽ. Không chỉ dừng lại ở ngoại hình, Takako còn khiến khách phải quay lại nhờ sự tinh tế và khả năng lắng nghe. Cô trở thành “bông hồng đen” của khu phố – kiêu sa, bí ẩn và không dễ dàng chinh phục.

Nhưng sau năm năm, dù kiếm được nhiều tiền, Takako bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Những cuộc gặp gỡ vô hồn, những nụ cười giả tạo khiến cô dần đánh mất chính mình. Rồi một ngày, cô gặp một khách hàng đặc biệt – một nhiếp ảnh gia già, người đã khuyên cô: “Cô quá đẹp để chỉ sống trong bóng tối.”

Lời nói đó ám ảnh Takako. Một tháng sau, cô rời nghề, dùng số tiền dành dụm để mở một tiệm cà phê nhỏ. Khách hàng cũ vẫn thỉnh thoảng ghé qua, nhưng giờ đây, họ ngồi trò chuyện với cô như những người bạn. Takako mỉm cười, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà xanh, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu qua khung cửa sổ – thứ ánh sáng mà cô đã bỏ lỡ suốt bao năm.